52. Đoạn văn trong sách Khải huyền, chương 20, nói Đức Kitô sẽ cai trị 1000 năm nghĩa là gì? Bạn sẽ rơi vào mơ hồ vô vọng với sách Khải huyền nếu bạn quên rằng đó là cuốn sách về các thị kiến và những biểu tượng kỳ bí, phức tạp. Trong lịch sử Kitô
52. Đoạn văn trong sách Khải huyền, chương 20, nói Đức Kitô sẽ cai trị 1000 năm nghĩa là gì? Bạn sẽ rơi vào mơ hồ vô vọng với sách Khải huyền nếu bạn quên rằng đó là cuốn sách về các thị kiến và những biểu tượng kỳ bí, phức tạp. Trong lịch sử Kitô
🌸 Chúng tôi kính mời quý vị lắng nghe câu chuyện tu luyện cố sự có nhan đề Thánh khổ linh hoa.
🌸 Một người ăn mày được một vị Pháp sư đưa về chùa. Mỗi ngày nghe vị Pháp sư tụng niệm kinh Phật.
🌸 Một ngày kia, người ăn mày hỏi Pháp sư: “Khổ là cái gì vậy?” Pháp sư duỗi tay ra, trong nháy mắt đã thấy trên tay nở ra một bó hoa với đủ mọi màu sắc. Những bông hoa nhẹ nhàng chập chờn phiêu động trên tay, trông đẹp vô cùng. Người ăn mày mở to đôi mắt, nhìn một cách kinh ngạc.
Link bài viết: https://chanhkien.org/2015/09/tu-luyen-co-su-thanh-kho-linh-hoa.html
Phiên ngoại vô trách nhiệm bốn: Tranh Vân chi chương ——
Dạ hắc phong cao, mây mù trùng điệp, che đi ánh trăng tinh tế, mờ ảo không ánh sáng ——
Quan ngoại, Ứng Thiên giáo, sau khi trải qua thời gian dài buồn chán yên lặng và an bình, rốt cục trong tối nay, nghênh đón một vị khách khó chơi không mời mà đến ——
“Đi tìm thấy thuốc trong giáo tới đây, một đám người này đừng đi theo ta, phiền muốn chết.” Mười lăm, sáu tuổi tuổi, y phục cẩm bào thêu màu bạc ti, đội mão Bạch Ngọc Kỳ Lân Minh Châu, mặt đẹp như nguyệt, mi giống như xuân sơn, có phần cao lớn cao gầy, nhưng dáng người hơi gầy, hơn nữa màu da trắng nõn hơn đồ sứ, nhìn thấy đúng là một thiếu niên yếu ớt —— bộ dáng tuy là nhã nhặn thanh tú, nhưng khí thế cũng vô cùng lạnh lùng. Người này không chỉ có quý khí bức người, hơn nữa tính tình địa vị dường như khá lớn, ở trên địa bàn của Ứng Thiên giáo, còn dám hung hăng càn quấy sai sử người trong giáo như thế…
Vẻ mặt thiếu niên buồn bực, cũng không quay đầu lại nói một câu, cước bộ không ngừng, đảo mắt đã vào một biệt viện hẻo lánh, mà đám giáo chúng theo đuôi hắn thấy sắc mặt hắn không tốt cũng không dám loạn hỏi nhiều, mọi người ăn ý xoay người một cái, chợt nghe lời vội vàng đi thỉnh thầy thuốc trong giáo ——
” ‘Y thánh’ cũng đã bị cha ngươi bắt cóc, ngươi còn ngàn dậm xa xôi đến Ứng Thiên giáo tìm đại phu. Lại chọc giận người nương khó chịu kia, không chịu để ý đến ngươi?” Thầy thuốc tất nhiên là đến đây, nhưng mà cùng đi với thầy thuốc còn có giáo chủ Ứng Thiên giáo Ân Huyền Quắc cùng với nhi tử mới tám tuổi và “Giáo chủ phu nhân” —— Thu Vũ.
—— Chín năm trước được bằng hữu tốt Hách Liên Dực Mẫn chỉ điểm, “Giải Nhụy” vô cùng có khả năng là cần “Nội lực” làm “Thuốc dẫn” mới có thể có tác dụng, cho nên sau khi Ân Huyền Quắc mang theo Thu Vũ Hồi giáo, liền thử truyền một ít nội lực cho y —— sau đó thì có Thiếu chủ Ứng Thiên giáo bây giờ, Ân Tục.
“Coi như nương ở đây, cũng không thể để người thấy thân thể bị thương.” Bắt cóc Y Thánh Ứng Thiên giáo đương nhiên là cái tên nổi danh khắp thiên hạ Hách Liên Dực Mẫn kia, mà nhi tử Hách Liên Dực Mẫn, dù sao cũng chỉ có đại tiểu Hách Liên mà thôi. Xem tư thế của vị này, hẳn chính là ca ca Tranh Vân rồi …
—— thấy một nhà ba người Ân Huyền Quắc giá lâm, Tranh Vân cũng không ngoài ý muốn, đây vốn là địa bàn của Ân Huyền Quắc, hắn đã muốn tới nơi này cầu thầy thì ngay từ đầu đã không muốn gạt người ta.
Tranh Vân vừa trả lời, vừa cởi áo ra, cho đến khi lộ ra sống lưng phong phanh trắng nõn cùng với ba vết roi đan chéo trên đó —— trong đó, có hai vết xéo kéo dài từ trên vai xuống đến eo phải đến mức kết vảy chảy máu, sưng vô cùng, mà vết thứ ba, quỹ đạo lại hoàn toàn khác, vắt ngang qua lưng, tuy rằng lực đạo so với hai vết roi trước nhẹ hơn nhiều, nhưng bởi vì chồng lên trên cho nên tình huống cũng không tốt lắm, không tốt hơn được bao nhiêu.
“Ai da!!” Thu Vũ thấy vết thương trên cơ thể Tranh Vân, sợ tới mức hét to một tiếng.
“Ngươi đây như thế nào mà thành ra thế này?!” Mới đầu thấy Tranh Vân cởi áo ra, Ân Huyền Quắc còn cảm thấy có chút kinh ngạc, bởi vì tính tình Tranh Vân từ trước đến nay không nhỏ, cũng không thích người thân cận. Lúc này, cởi áo ra trước mặt người ngoài, đặt ở trên người hắn thật đúng là giống như chuyện không thể. Thế nhưng khi ba vết roi kia hiện ra trước mắt, ngay cả Ân Huyền Quắc kiến thức phong phú cũng đứng ngồi không yên, đứng mạnh lên, đến gần vài bước cẩn thận xem xét, mày nhăn lại, giọng cũng không nhịn được trầm xuống —— theo dấu roi để lại, thân roi sẽ không lớn, nhưng mà chạm đến làn da so với roi có bản thể lớn hơn chỉ có hơn chứ không kém, có thể làm được như vậy, không thể nghi ngờ chỉ có hai loại ——
Thứ nhất: cái roi này là thần binh lợi khí;
Thứ hai: người đánh Tranh Vân này là một tuyệt thế cao thủ chân chính.
—— đúng vậy, nhìn thấy là ba vết roi, kỳ thật, cũng chỉ là nhìn thấy bằng mắt mà thôi!
“Nói thì dài dòng. Ân cữu cữu, người nhưng chớ có nói cho cha nương con biết.” Nghĩ đến trong lòng Tranh Vân nhưng thật ra thật sự đem Ân Huyền Quắc trở thành thân nhân, cho nên vẫn không cảm thấy khi hắn thoát y trước mặt bọn họ thì có gì không ổn. Nói xong ngồi xuống, để thầy thuốc xem xét thương thế, miệng vết thương dữ tợn như thế, mặt Tranh Vân lại không chút thay đổi, hình như căn bản là đau đớn bình thường—— đây là chuyện của hắn, lý nên do chính hắn giải quyết, hắn cũng không muốn để cho hai đại ma đầu trong nhà kia nhúng tay vào!
“Bọn hắn truyền lời lại đây, nói là ngày mai sẽ tới đây, ngươi lừa lừa người ngoài còn được, cha ngươi thì khẳng định là không được rồi.” Vết này trước hết khẳng định là vừa độc vừa ngoan, xuống tay kình lực tuyệt đối không nhỏ, ra tay như thế, nói thật muốn giết Tranh Vân cũng không phải không thể. Nhưng mà ngoan độc thì ngoan độc, nhưng lại không có thật sự động sát tâm. Chuyện này, đến tột cùng là như thế nào đây?
“Giáo chủ, Tranh Vân thiếu gia, vấn đề ba miệng vết thương này nhìn thấy tuy không lớn, kỳ thực cũng suy giảm tới gân cốt, miệng vết thương sưng đỏ bên ngoài kì thực không sao cả, nhưng bên trong sẽ đau lâu dài, lau qua rượu thuốc gì cũng không có tác dụng lớn lắm, cần phải nghỉ ngơi thật tốt thôi. Cái người ra tay này thủ đoạn rất cao, lão phu ngu dốt, bất lực.” Hai người đang nói chuyện, thầy thuốc lại đột nhiên chen vào, cúi người xuống, dáng vẻ rất có lỗi —— động đến thì không chảy máu, còn tưởng rằng chỉ là một ngoại thương trên da thịt, lại không nghĩ rằng lại khó giải quyết như vậy.
“Ừm.” Tranh Vân đạm đạm lên tiếng, không để ý lắm, mặc y phục khoát tay áo, để thầy thuốc lui ra sau, rồi mới nói với Ân Huyền Quắc: “Sáng mai con sẽ lập tức tời đi, người hãy nói với bọn họ là con tới đây chơi, báo cái tin bình an cũng dễ làm thôi.” Hắn biết người nam nhân kia sẽ không để cho hắn dễ chịu như vậy, nhưng thôi quên đi. Đoán rằng lần này chạy cũng không thoát, không sao cả, dù sao cũng không tính toán ở lại chỗ này lâu, người nọ làm việc quá mức quỷ dị, cũng không thể hại Ứng Thiên giáo mới phải…
“Được rồi, ngươi trước tiên nghỉ ngơi đi, có việc gì, sáng mai nói sau.” Ánh mắt Ân Huyền Quắc xoay xoay, cũng không trả lời rõ ràng, lúc này đã là giờ hợi, cũng đã muộn rồi, dặn dò Tranh Vân vài câu, liền dẫn phu nhân trở về phòng.
“…” Ân Huyền Quắc vừa đi, Tranh Vân liền mỏi mệt nằm lên giường. Bôn ba mấy ngày nay, sớm khiến hắn tiêu hao hết thể lực, lúc này chỉ vừa để xuống thả lỏng, thì ngủ luôn rồi…
Nửa đêm, mọi âm thanh đều yên tĩnh, u tĩnh không tiếng động ——
Một thân ảnh cao ngất thon dài, vô thanh vô tức hiện ra trước giường Tranh Vân.
Mâu ưng lợi hại, ở trong đêm tối chớp lên hào quang nguy hiểm, khóe miệng nhếch lên lộ ra một tia nghiền ngẫm tà mị, người nọ chậm rãi ngồi xuống bên cạnh giường Tranh Vân, lẳng lặng nhìn chăm chú vào khuôn mặt như quan như ngọc của Tranh Vân trong bóng tối, nhìn thấy hắn bởi vì đau đớn mà không tự giác có chút nhíu ấn đường. Nhìn thấy hắn bởi vì khó chịu, mà bị mồ hôi lạnh thấm ướt y phục. Sau đó, nâng tay, ngón tay thon dài nhẹ nhàng mơn trớn má trái Tranh Vân, thuận thế trượt, cuối cùng, dừng lại ở trên gáy mảnh khảnh —— năm ngón tay dùng sức, siết chặt, nụ cười tà khí, theo lực tay tăng lên mà chậm rãi khuếch tán, sâu sắc hơn…
“Ưm…” Trong lúc ngủ say, Tranh Vân cũng không có tỉnh lại, chính là cảm thấy thân thể càng ngày càng nặng, càng ngày càng nặng, thở cũng dần dần trở nên khó khăn hơn. Thân thể nóng quá, miệng vết thương trên lưng cũng thật là nóng, giống như lửa thiêu, nóng không thôi. Nỗ lực muốn làm cho mình tỉnh lại, nhưng ý thức lại giống như bị lực lượng nào đó giam cầm ở bên trong, tìm khắp nơi cũng không được, tìm không tới, đầu trống rỗng, tay chân cũng trở nên hư mềm vô lực…
Tranh Vân thống khổ nỉ non, cũng không có làm cho nam nhân buông tay ra, nam nhân nghe được hắn rên rỉ, cười đến ngược lại càng sâu, tay cũng càng thêm dùng sức siết chặt, lực đạo to lớn, tuyệt đối không có ai hoài nghi sát tâm của gã ——
Không khí giảm bớt, khiến Tranh Vân cảm thấy được thân thể nóng đến không thể tưởng tượng nổi, hắn không rõ sao lại như thế này, chính là cảm thấy rất đau đầu, rất choáng váng, đặc biệt cái trán, quả thực giống như là muốn đốt đi vậy, nặng đến nâng không nổi… Còn cổ, là chuyện gì xảy ra? Vì sao lại cảm thấy được càng ngày càng chặt, nhịn đau giỏi như hắn cũng không khỏi cảm thấy được cổ lực lượng kia giống như muốn đem hắn bóp nát, không lưu tình chút nào…
—— đau đớn, quả nhiên là cách gọi hoàn hồn tốt nhất. Tranh Vân đang hỗn loạn lại bị đau đớn trên gáy gọi dậy thanh tỉnh ngắn ngủi. Từ từ mở to mắt, tầm mắt mơ hồ, thần trí hỗn độn, kỳ thật căn bản không đủ để thấy rõ người trước mắt đâu, nhưng Tranh Vân, một chút chần chờ cũng không có, liền gọi lên tên người này: “Độc… Vương?”
“Ta sẽ biết ngay Liên Quân tất nhiên sẽ nhận ra được bổn vương.” Sau khi cái người nam nhân bị Tranh Vân xưng là là “Độc Vương” kia nghe được Tranh Vân mở miệng gọi gã, đột nhiên nở một nụ cười, âm điệu hài hước, tà khí liên tục, cũng không biết cười có thật tâm không,nhưng mà tay đặt trên cổ tay Tranh Vân cuối cùng cũng thả lỏng ra ——
“Khụ khụ…” Không khí đột nhiên thuận lợi tiến vào, khiến Tranh Vân bất ngờ không phòng ngự đột nhiên ho khan lên, nghe được giọng của Độc Vương, trong nháy mắt dường như Tranh Vân cau mày lại. Nhưng mà thân thể không khỏe vẫn là sự thật, suy yếu đến căn bản không rảnh bận tâm chuyện khác…
“Cái này lần trước của bổn vương, có đủ đau không?” Tranh Vân khó chịu muốn chết, thế mà Độc Vương lại như không thấy , không chỉ tăng thêm thống khổ cho người bị thương, còn muốn hỏi người ta lần trước bị gã đánh có đủ ngoan độc không…”Niệm tình ngươi tỉnh lại câu đầu tiên gọi là ta, trừng phạt ngươi chạy trốn lần trước liền miễn đi.” Độc Vương lòng từ bi, không có trong lúc Tranh Vân nửa chết nửa sống mà làm thêm cái gì…
“Nhưng mà, miệng vết thương chuyển biến xấu, khiến cho sốt nhẹ, ngươi đã sợ đau, không nên làm cho mình biến thành chật vật như thế mới phải, ha ha.” Vén chăn lên, ôm lấy Tranh Vân, Độc Vương cười cười, ý tứ trong lời nói khiến Tranh Vân khó chịu sắp ngất đi cũng không khỏi rùng mình một cái…
Buổi trưa ngày kế, Hách Liên Dực Mẫn cùng Mộ Tĩnh Vân mới khoan thai đến chậm. Lệnh Tiễn bị Tuyền Liễm mạnh mẽ kéo đi Hàn Yên Cốc, cho nên lần quay về này không có đi theo, chỉ có hai người bọn họ mà thôi.
Chín năm đã qua, hai người này cũng không thấy có chút gì xu thế già đi, nhìn thấy vẫn hai mươi tuổi như trước, nếu không quen nhau, nói đứa con đầu của bọn họ đã mười bảy chắc chắn là không có ai tin.
Mấy người gặp lại, Ân Huyền Quắc đúng hẹn thay Tranh Vân báo một tiếng bình an, đi vào trong phòng Tranh Vân, người quả nhiên đã không thấy, trong phòng chỉnh tề sạch sẽ, cũng không có dấu vết giãy dụa đánh nhau. Mộ Tĩnh Vân hơi xem qua, không biết được chân tướng sự tình, cũng không thấy lo lắng, hàn huyên vài câu, trở về phòng ngủ bù… [Lâu không gặp, Tĩnh tiên sinh vẫn như ngày nào =]]]
“Xảy ra chuyện gì?” Hách Liên Dực Mẫn thận trọng, từ một ít chi tiết nhỏ có thể nhìn ra có gì không đúng, đợi đến Mộ Tĩnh Vân trở về phòng, mới hỏi Ân Huyền Quắc —— Tranh Vân rời nhà đã mấy tháng, chặt đứt âm tín đã lâu, không lý do gì vì tin bình an này mà cần tự mình vào Ứng Thiên giáo nói.
“Nếu đúng như ngươi nói, cây trường tiên này chính là ‘Phược Long Tác ( chú giải ①)’, mà Phược Long Tác, nghe đồn là đang ở trong tay Thần Long thấy đầu không thấy đuôi ở Miêu Cương, Độc Vương.” Đại khái nói lại một lần chuyện tối qua, Ân Huyền Quắc đương nhiên phân biệt được chuyện lớn nhỏ nặng nhẹ, cái gì cần nói, cái gì nên nói, hắn đều đúng mực.
—— Hơn nữa từ lúc tối hôm qua, hắn đã nhìn ra lai lịch vết roi này, chính là Tranh Vân không chịu nói, hắn cũng không vạch trần mà thôi.
“Độc Vương nha…” Hách Liên Dực Mẫn sau khi nghe xong, nhưng cũng không có phản ứng gì quá lớn, lầm bầm lầu bầu nhỏ giọng niệm một câu, mặt mày tựa hồ có vài phần thản nhiên rõ ràng… [Phụ thân muốn gả con đi đây mà, haiz]
Chú giải ①: “Phược Long Tác” lấy từ Đại Thoại Tây Du ( Game online ) là thần binh, lúc này có thay đổi, nhân đây chú giải thuyết minh.
Khụ, sau khi ôm qua hai bộ của tác giả này có thể chắc chắn rằng bả rất thích SM. CP nào của bả cũng thế, anh công khá dã man với thụ =.=
Cơ mà Tịnh thích [khẩu vị quá nặng rồi =]
Nếu bộ này mà có, chắc Tịnh cũng ôm rồi á, ahihi
[ChanhKien.org] Một ngày nọ, có một người ăn mày tuổi già sức yếu, bụng đói rã rời, đi đến một quán ăn nhỏ để xin ăn. Chủ tiệm đang lúc tiếp khách, vừa trông thấy người ăn mày toàn thân bốc ra mùi hôi thối nồng nặc, lập tức cơn giận từ đâu ập đến, liền bịt mũi lại vội vàng vung gậy đuổi người ăn mày ra ngoài. Cảnh tượng này vừa khéo lại bị một Pháp sư đến hóa duyên trông thấy. Chủ tiệm vừa quay đầu lại, nhìn thấy vị Pháp sư khí độ siêu phàm thoát tục, thân hình cao lớn khôi ngô, tướng mặt đẹp đẽ uy nghi, lập tức sinh lòng tôn kính, vội gọi gia nhân chuẩn bị đồ chay thượng hạng cho Pháp sư, đồng thời cũng bố thí tiền tài và quần áo. Sau khi Pháp sư cảm tạ chủ tiệm, liền đi thẳng đến bên cạnh người ăn mày. Người ăn mày vốn tuổi đã già, hai mắt đã lờ đờ, nhưng khi Pháp sư từ từ đến gần ông ta, thị lực của người ăn mày đã hồi phục hẳn, nhìn thấy Pháp sư hết sức rõ ràng. Pháp sư sửa sang lại râu tóc rối bù cho ông ta, khoác lên người ông những bộ y phục ấm áp, và còn bảo ông hãy ăn đồ chay trong lúc còn nóng. Người ăn mày vô cùng cảm động, hai hàng nước mắt chảy mãi không ngừng.
Ngay trong lúc Pháp sư định rời khỏi, người ăn mày đột nhiên quỳ xuống, hai tay nắm chặt lấy chân của Pháp sư, khóc lóc nghẹn ngào: “Pháp sư ơi, xin hãy để lão già đây được đi theo ngài, có được không?” Vì Pháp sư đang trên đường đi hóa duyên, nên đã trả lời với vẻ áy náy: “Ta là người xuất gia, không có tiền, cũng không có vật, tuy lấy từ bi làm gốc, nhưng quả thật là không biết phải cung dưỡng lão thế nào.” Người ăn mày vừa khóc vừa nói: “Pháp sư à, lão không phải cầu ngài cung dưỡng. Chỉ là hy vọng trước khi chết, có thể nghe được một lần Phật Pháp, để đạt được giải thoát thôi.” Pháp sư thấy cơ duyên đã chín muồi, liền đỡ ông dậy, nói: “Hãy đi theo ta, từ sớm ta đã biết hết thảy sự tình của ông rồi.” Thế là, Pháp sư dìu dắt người ăn mày tàn phế, bệnh tật khắp thân ấy về chùa, tụng niệm Phật Pháp cho ông ta nghe.
Lão ăn mày một đời đã chịu rất nhiều khổ, trong cảnh giá rét hay nóng bức, sống cảnh màn trời chiếu đất, trong đói khát mãi không biết được cảm giác no đủ, chịu khổ dày vò năm này qua năm khác. Mặc dù ông mỗi thời mỗi khắc đều đang chịu khổ, nhưng khổ là gì, ông không hề hay biết. Ai cũng nhìn không thấy, sờ không được. Có những lúc cảm thấy sao vận mệnh lại bất công như vậy, có những lúc chịu không nổi nữa, người ăn mày liền phẫn uất chỉ tay lên bầu trời, lớn tiếng hô to: “Ông Trời ơi, ông không có mắt hay sao, sao lại đối xử với tôi tàn nhẫn như vậy?” Nhưng mỗi lần ông kêu xong, thì giữ lúc trời quang đột nhiên có tiếng sấm rền vang, sau mấy lần như vậy, người ăn mày không còn dám tùy tiện la hét nữa. Trong lúc người ăn mày lẩn trốn khi bị mọi người bắt nạt, bị chó hoang đuổi cắn, sẽ luôn có một trận mưa to giúp ông vượt qua. Có ai biết được rằng, cơn mưa lớn khắp trời này chính là Thần Phật trên trời, vì sự chịu khổ của người ăn mày mà rơi lệ.
Sau khi về đến chùa, mỗi ngày nghe vị Pháp sư tụng niệm kinh Phật, tinh thần của người ăn mày dần dần chuyển biến tốt hẳn lên. Một ngày kia, người ăn mày hỏi Pháp sư: “Khổ là cái gì vậy?” Pháp sư duỗi tay ra, trong nháy mắt đã thấy trên tay nở ra một bó hoa với đủ mọi màu sắc. Những bông hoa nhẹ nhàng chập chờn phiêu động trên tay, trông đẹp vô cùng. Người ăn mày mở to đôi mắt, nhìn một cách kinh ngạc, trong lòng nghĩ rằng: trước nay chưa từng nghe nói, khổ lại trông như thế này, còn dễ nhìn đến như vậy. Pháp sư ngắt một cánh hoa xuống, đưa cho người ăn mày, nói: “Ông hãy nếm thử, xem xem nó là mùi vị gì.” Sau khi người ăn mày đón lấy, liền trực tiếp nuốt thẳng xuống, những cơn đói khát phải chịu đựng trong bao năm tháng lâu dài, khiến cho người ăn mày đã quen với cách ăn như hổ đói.
Tuy nhiên ngay khi vừa nuốt cánh hoa vào bụng, người ăn mày mới giật mình bừng tỉnh, cánh hoa trông đẹp đẽ như vậy, thì ra lại đắng (khổ) đến thế. Cái khổ vô cùng vô tận, khổ đến nỗi khiến cho người ăn mày cứ lăn qua lăn lại trên mặt đất, không biết phải làm sao. Pháp sư nói: “Ông chớ động đậy.” Người ăn mày bèn không động đậy nữa. Dần dần, mùi vị của cái khổ xuyên qua mỗi đường kinh lạc, xương cốt và cơ thịt, sau khi dần dần tiêu mất, người ăn mày mới từ từ hồi phục trở lại. Ông không khỏi ngẫm nghĩ rằng: Mình một đời đã chịu nhiều khổ như vậy, thì ra đều không bằng được cái khổ của một cánh hoa này, thật là lợi hại. Pháp sư bảo người ăn mày hãy đứng lên, lúc này người ăn mày mới phát hiện, thì ra cái thân thể bị còng lưng nay đã thẳng trở lại, tay chân bị tổn thương do giá rét đều đã khỏi hẳn, hàng trăm bệnh tật hết thảy đều đã biến mất, thân thể nhẹ nhàng khoan khoái từ trong đến ngoài. Người ăn mày một lần nữa hạnh phúc mà khóc đến nước mắt nước mũi lưng tròng, hướng về Pháp sư quỳ lạy dập đầu lia lịa, từ đó trở đi cùng với Pháp sư tu hành.
Vị Pháp sư liền đỡ ông dậy, dùng tay vẫy nhẹ một cái trong phòng thiền, tức khắc toàn bộ sàn nhà, trên tường vách, trên nóc nhà của toàn bộ gian phòng hiển hiện ra những bông hoa màu sắc rực rỡ lộng lẫy muôn kiểu muôn dạng với đủ loại tư thái, tất cả lớn nhỏ, lấp lánh ánh quang, hiện ra khắp phòng, hương hoa kỳ dị thấm vào lòng người. Pháp sư nói với ông: “Những bông hoa này gọi là Thánh Khổ Linh Hoa. Là bản thân ta đời đời kiếp kiếp, đi khắp mỗi một góc xó của thế gian, chịu đủ hết thảy cái khổ trên đời, chịu khổ, khổ tu mà xuất lai. Người đời chỉ đơn thuần chịu khổ là không có được, cũng không hình thành được Thánh Khổ Linh Hoa này. Chỉ có dưới sự bảo hộ và gia trì của Chính Pháp mới có thể hình thành. Nhưng sự hình thành của mỗi cánh hoa này đều cần phải chịu rất nhiều khổ mới được.” Người ăn mày nói: “Đại sư, ngài chịu đủ thứ khổ như vậy, dùng cạn tâm huyết mà vun trồng số Thánh Khổ Linh Hoa này, rốt cuộc là vì sao vậy?”. “Vì chúng sinh đó!”, Pháp sư ngữ khí nghiêm trang nói: “Sau này ông cũng cần phải chịu khổ tu luyện, cũng sẽ hình thành Thánh Khổ Linh Hoa, tế thế độ nhân vậy.”
Người ăn mày nói: “Lão ngay từ khi mới sinh ra đã phải chịu khổ, sao cái gì cũng không minh bạch được? Trái lại trở nên vừa già nua vừa bệnh tật, căm phẫn đố kỵ với cuộc đời.” Pháp sư nói: “Bởi vì lão không có gặp được Chính Pháp. Ngay từ khi mới sinh ra ông đã bị cha mẹ vứt bỏ, trong khi xin ăn, lại thường bị người đời chửi mắng đánh đập tàn nhẫn. Đây đều không phải là nghiệp lực mang đến, mà là con đường chịu khổ ông đã lựa chọn dưới bệ Phật Như Lai [trước khi chuyển sinh]. Bởi Thánh Khổ Linh Hoa mang theo cái khổ của các chủng các loại của chúng sinh, vì vậy chúng sinh có thể nhờ đó mà tu luyện Chính Pháp, đạt được niềm vui vĩnh hằng, tự tại và quang minh. Trong chịu khổ tu luyện, không chỉ có thể hình thành Thánh Khổ Linh Hoa, ngoài ra chúng sinh cũng sẽ theo việc ông không ngừng chịu đựng hết cái khổ trong tu luyện, mới được cơ duyên hữu sinh, mới có duyên lành tiến nhập vào thế giới Thiên quốc.” Đến đây, tư tưởng của người ăn mày lập tức đả khai, hiểu rõ nguyên do của hết thảy những điều này.
Dịch từ: http://www.zhengjian.org/2011/11/25/78818.修炼故事:圣苦灵花.html